Hôm nay là ngày mà toàn cức các mợ ạ! 4h30 sáng thức mà đụng cái gì cũng không xong, bà điên máu quá, chửi cả thế gian!!! Mía!!! Có vài ngày sao quả tạ nó cứ chiếu vào đầu mình, làm gì cũng hỏng, không khéo ăn cơm cũng mắc nghẹn, uống nước cũng sặc. Cáu điên đảo. Chắc gác kiếm, chả làm gì. Vì làm cũng đổ bể! Thôi thì lên mạng bán than! oa oa!!
Drama lần đầu tiên chính thức dạy tại giảng đường của đại học hihi! (chỉ dạy 1 phần nhỏ của khóa học thôi, nhưng cũng là 1 bước tiến quan trọng.). Để làm được điều này, mình đã cố gắng trong 17 năm. 😱 Nên tui nghĩ, tui được quyền khoe khoang. hahahha! 😅
Hồi mình mới qua Ý, mình học nghề nấu ăn, vì đã bỏ cuộc học thạc sỹ (dự kiến từ rất rất lâu), nghĩ mình không giỏi, thôi thì học 1 cái nghề kiếm cơm. 1 lần, mụ chị ruột dư gọi điện cho mình, (vì thấy drama chật vật, khổ sở quá, bả lo). Bả nói hay mày đi dạy học tiếng Anh, chị biết 1 con bé người Bỉ dạy tiếng Anh. Cái mình nói mình không tự tin vì mình không phải là người nói tiếng ANh bản xứ, cũng chưa bao giờ từng sống ở 1 nước nói tiếng Anh, con bé Bỉ kia chắc là Tây, học ở Anh hay Mỹ gì đó. Xong rồi thôi luôn. Vì tui không có giỏi. Tui nghĩ vậy.
Bang! 17 năm sau, drama "không thèm" dạy tiếng anh ở trường quốc tế cho trẻ từ cấp 1 đến cấp 3 hoặc dạy business English cho trung tâm ngoại ngữ quốc tế 😝 mà là dạy 1 phần của khóa học về political economics cho trường đại học kinh tế của tp tui (và khóa học này là dành cho thạc sĩ, có chất lượng của EU, các sinh viên của EU đi trao đổi sinh viên có thể học với drama). It takes so long! very long! 17 năm, dài! thực sự rất dài. Nhưng mình cũng thực sự đi rất xa. Mình làm việc với rất nhiều professors của Ý và các nước khác tại EU. Và mình không thấy mình thua kém gì cả. Bản thân cũng được tôn trọng ngang bằng. Dù mình không có bằng tiến sĩ. Trước kia mình cảm thấy thua kém, không giỏi vì thiếu tấm bằng tiến sĩ. Nhưng bây giờ thì không. Nó chỉ là 1 tấm bằng 😄. Chị đồng nghiệp (professor môn kinh tế) chỉ nói mình "suy nghĩ kĩ nếu lấy tiến sĩ nha drama ơi, em không cần bằng tiến sĩ nếu nó không phải là mục đích lâu dài". Để lấy được sự tự tin cần rất nhiều thời gian, cần rất nhiều sự cố gắng, nhưng nó xứng đáng. We earn it! Sự tự tin về khả năng của bản thân là 1 trong những thứ tiền không mua được.
Bài học sâu sắc là đừng bao giờ nghĩ mình không giỏi. Có lẽ nên nghĩ "tui sẽ cố" hoặc ít ra là "tui sẽ thử". I will give myself a try. You will never know. Do nghĩ rằng mình không giỏi, do xuất phát điểm không bằng thiên hạ nên mình bỏ lỡ 5, 6 năm không làm gì cả. Tui sắp 25 tuổi + 15 rồi đó! hihi! cũng già mie nó rồi. Và tui đúc kết ra rằng, chả có ai là "sinh ra và giỏi". Dù cho đó là sự thật, thì chưa chắc họ sẽ đi xa. Vì việc đi xa không chỉ phụ thuộc và 1 đôi chân khỏe, mà còn là sự kiên trì, cố gắng, và nhẫn nại. Mình biết nhiều người thông minh hơn mình, học nhanh hơn mình, nhưng sau khi nhìn lại, mình cũng đi xa, hoặc so với vài người, mình đi xa hơn họ. Mình sẽ luôn nói với Quậy như vậy. Mình nói nó if you want something, you work to get it! Nếu con muốn điều gì đó, con hãy cố gắng đạt được nó. Even the sky is not the limit! 🥰
--> Hoàn tất luôn phần thực tập gratitude của Mindfulness hôm nay. Thôi, giờ tui lại cố gắng thêm lần nữa, xem tui có chiến thắng số phận xui xẻo hôm nay không nhe! hụ hụ!!!